Thật ra thì em rất trong sáng
Phan_29
Buồn bực rối rắm, Dạ Ngưng cùng Linh Đang tập thể không còn lời gì để nói, bất quá như vậy cũng tốt, lão Đại cuối cùng cũng biết điều tránh khỏi cửa, cuối cùng lúc Dạ Ngưng đi ngang qua người cô còn dùng sức lôi kéo tay Dạ Ngưng, nhỏ giọng dặn một câu: “Phải thỏa mãn nhé.”
“…….”
Mặt mày Dạ Ngưng toàn bộ đều ửng hồng, nàng và lão Đại ở bên nhau nhiều năm như vậy lại chưa từng phát hiện cô “sắc” như thế, có điều cũng may mà vượt qua được một cửa này của cô, hai người vội vàng đi ra khỏi ký túc xá.
Đến cổng lớn, nhìn cánh cổng đồ sộ sừng sững kia, Dạ Ngưng ngẩng đầu nhìn mà có chút hoa mắt choáng váng.
Thế này bình thường trèo còn có chút hao phí sức lực, hôm nay đang bị sốt thì phải làm sao bây giờ?
Quay đầu nhìn nhìn Linh Đang, người ta ngược lại, vén tay áo, chà chà bàn tay, lưu loát trèo lên.
Dạ Ngưng ngơ ngác ngưỡng mộ nhìn Linh Đang, nhìn thân ảnh thoăn thoắt phi như bay, thầm cân nhắc, mấy người nói xem một nhà chị ta làm nghề gì thế, sao mà trèo tường lại thuận lợi vậy nhỉ?
Linh Đang không tốn chút khí lực đã trèo qua, vững vàng tiếp đất, xoay lại nhìn Dạ Ngưng: “Trèo đi, không sao đâu, tôi sẽ đỡ em.”
“Chị chắc chứ?” Dạ Ngưng nửa tin nửa ngờ nhìn Linh Đang, Linh Đang gật đầu, vẻ mặt chân thành: “Đây là chuyện đương nhiên mà!”
Dù sao hai người cũng coi như hai kẻ đáng thương đồng mệnh tương liên, hơn nữa biểu tình thành khẩn kia của Linh Đang khiến Dạ Ngưng cũng không nghĩ nhiều, đầu óc quay cuồng bò lên trên cổng.
Đến đỉnh, Dạ Ngưng cúi đầu nhìn nhìn, lại hít một ngụm khí lạnh.
Thực cao quá đi, trước kia lại không hề cảm thấy…
“Nhớ đỡ em đấy!”
“Được rồi!” Linh Đang đáp rất sảng khoái, giang rộng hai tay, Dạ Ngưng cảm kích nhìn cô, gật đầu thật mạnh, nhảy xuống không chút do dự.
Giữa không trung, cảm giác mái tóc theo làn gió mà phấp phới, Da Ngưng vẻ mặt tươi cười nhìn Hà Lâm Nhiên giang rộng hai tay chuẩn bị đón lấy mình, trong lòng tràn đầy đều là cảm động. Mẹ nói rất đúng mà, ở nhà dựa vào mẹ, ra khỏi nhà phải dựa vào bạn bè. Bạn bè của nàng, đều là cái gậy để chống cả!
Hà Lâm Nhiên cười tủm tỉm nhìn Dạ Ngưng, cảm giác được tiếng gió rít do nàng nhảy xuống mang đến, trong nháy mắt lúc hai người sắp tiếp xúc liền rụt hai tay lại, mạnh mẽ lùi về phía sau một bước.
“A --”
Tiếng hét thê lương đánh thức cả nửa khu lầu ký túc xá, lập tức vọng đến tiếng hô lớn của vị giáo viên quản ký túc, Dạ Ngưng từ dưới đất nhảy dựng lên, căn bản không kịp đi mắng Hà Lâm Nhiên, ôm mông bỏ chạy.
Ôm một bụng tức chạy đến dưới khu nhà cô Tiếu, Dạ Ngưng dùng sức thở hổn hển, quay đầu, căm tức nhìn Hà Lâm Nhiên: “Chị!!!”
Hà Lâm Nhiên cười gập cả người đến không đứng thẳng nổi, chỉ vào Dạ Ngưng, đứt quãng nói: “Ôi trời ơi, tôi…giờ thì tôi đã biết Vũ Hàm…Vũ Hàm coi trọng em ở điểm nào rồi…Em như thế nào…như thế nào lại dễ dàng tin tưởng người khác vậy chứ.”
Dạ Ngưng nổi giận, xoay người đá cho Linh Đang đang cười lăn lộn một cước, hầm hầm đi về phía khu nhà.
Đây là cái kiểu người gì vậy?
Vũ Hàm, cô dạy bạn bè kiểu gì thế? Có phải là rất trái ngược với bạn bè của em không!
Cười cười, Linh Đang vẫn còn có điểm nào đó tốt đẹp, cười cười nhìn Dạ Ngưng đứng ở cửa do dự, liền nâng tay lên gõ cửa thay: “Mạt Mạt, cô Mạch, mở cửa đi!!!”
Một trận rống tê tâm liệt phế, sau khi gõ khoảng mười phút, cửa cuối cùng cũng mở ra, Mạch Mạt quấn một tấm áo choàng, đen mặt mở cửa: “Cậu cần gì?”
Hà Lâm Nhiên chột dạ cười với Mạch Mạt, chỉ chỉ Dạ Ngưng ở một bên.
“Cô Mạch.” Dạ Ngưng nhỏ giọng kêu, Mạch Mạt nhìn thấy nàng hơi sửng sốt, mấp máy môi, nghiêng người để cho hai người tiến vào.
“Vũ Hàm vừa mới ngủ, ở trong phòng tôi.”
“Ở trong phòng cậu?” Hà Lâm Nhiên mở to hai mắt nhìn Mạch Mạt, Mạch Mạt không có biểu tình gì liếc nàng một cái, nhưng thật ra Dạ Ngưng lại dường như tự hiểu rõ, gật gật đầu nói: “Ừm, để em đi gặp cô ấy.”
Nói hết lời, Dạ Ngưng lưu loát xoay người, cũng không thèm quan tâm Mạch Mạt đồng ý hay không, trực tiếp đi về phía phòng ngủ. Mạch Mạt khẽ giật mình đứng tại chỗ, có chút đăm chiêu nhìn chằm chằm bóng dáng Dạ Ngưng thật lâu, cuối cùng, khóe môi khẽ nhếch, nở ra một nụ cười.
Sao chứ, nhóc con này ghen cũng dữ ghê.
Không thể nói là một chút cũng không để ý, lúc Dạ Ngưng đẩy cửa ra nhìn thấy Tiếu Vũ Hàm một thân áo ngủ trắng tinh cứ như vậy chui trong chăn của Mạch Mạt, trái tim lập tức bị nỗi ghen tuông bao phủ, không hề nghĩ ngợi, đi vài bước tới bên giường, cúi người nhìn cô.
Tiếu Vũ Hàm ngủ không được thoải mái là bao, mặt mày nhíu cả lại, thân mình như con tôm co lại thành một đoàn, tay phải còn nắm chặt chăn, bộ dáng vô hại khiến cho người ta muốn bảo vệ.
Nhìn chằm chằm Tiếu Vũ Hàm một lát, Dạ Ngưng hít sâu một hơi, vươn hai tay, một tay luồn dưới chân cô, một tay luồn qua thắt lưng, cắn răng một cái dùng sức mạnh mẽ bế Tiếu Vũ Hàm lên.
Mạch Mạt vẫn đứng bên cạnh giường chưa nói gì, nhưng Hà Lâm Nhiên lại kinh ngạc nhìn Dạ Ngưng.
“Hai người đi nghỉ ngơi đi, em đưa Vũ Hàm về phòng.” Giống như thể là nữ chủ nhân của nơi này, Dạ Ngưng nhẹ giọng nói, sợ đánh thức Tiếu Vũ Hàm. Mạch Mạt nhìn nàng gật gật đầu, biểu tình của Hà Lâm Nhiên vẫn còn có chút ngây ngốc, trơ mắt nhìn Dạ Ngưng ôm Tiếu Vũ Hàm ra khỏi phòng.
Cúi đầu nhìn Tiếu Vũ Hàm, Dạ Ngưng thật cẩn thận nhẹ bước chân, chân phải đá văng cánh cửa che phòng ngủ ra, không bật đèn, đi tiếp đến bên giường nhẹ nhàng buông Tiếu Vũ Hàm xuống, bật ngọn đèn ở đầu giường lên.
Ánh đèn da cam ấm áp chiếu lên gương mặt tinh xảo của Tiếu Vũ Hàm, nhìn nữ nhân dung mạo xinh đẹp đến mức khiến cho người ta phải cảm thán này, trong lúc nhất thời Dạ Ngưng có chút si dại.
Ngơ ngác nhìn cô, theo tầm mắt di chuyển trên gương mặt kia, một lát sau, Dạ Ngưng nhẹ nhàng nâng tay, khe khẽ vuốt ve làn da trơn mịn nhẵn nhụi kia.
Trong nháy mắt da thịt tiếp xúc, Dạ Ngưng có thể cảm giác được Tiếu Vũ Hàm hơi run run, ngay sau đó, lông mi thật dài khẽ chớp, Tiếu Vũ Hàm chậm rãi mở mắt ra.
“Này.” Dạ Ngưng phất tay, nặn ra một nụ cười thật tươi, Tiếu Vũ Hàm mới vừa bừng tỉnh từ trong cơn mơ ngủ không phân rõ được tình hình, nheo mắt, mờ mịt nhìn Dạ Ngưng.
“Ngạc nhiên không?” Dạ Ngưng cười cười, giơ tay nhéo nhéo má Tiếu Vũ Hàm.
Lập tức, sắc hồng lan lên hai má Tiếu Vũ Hàm, cô mạnh mẽ bật dậy, lùi về hướng đầu giường ở phía sau, tóm lấy chăn nhìn Dạ Ngưng: “Em --”
“Cái gì em cũng chưa làm.” Dạ Ngưng nhìn bộ dáng cảnh giác kia của Tiếu Vũ Hàm mà cười không ngừng, mặt Tiếu Vũ Hàm càng đỏ hơn, cắn môi nhìn nàng chằm chằm, đầu óc cấp tốc phân tích sự việc tiền căn hậu quả. Sau khi nghĩ thông suốt, Tiếu Vũ Hàm liền thả lỏng cơ thể, ngồi xuống cạnh Dạ Ngưng, vuốt ve khuôn mặt nàng: “Lén trốn ra?”
“Ừ.” Dạ Ngưng gật đầu, nghiêng đầu, dùng má mình cọ cọ bàn tay Tiếu Vũ Hàm.
Tiếu Vũ Hàm nhìn nàng, trong mắt tràn đầy ý cười: “Không phải sốt sao?”
“Phải, nhớ cô, nên tới thôi.” Dạ Ngưng nhẹ nhàng nói, ánh mắt nhìn chằm chằm Tiếu Vũ Hàm không chớp, cô Tiếu bị nàng nhìn thế có chút ngượng ngùng, mắt cụp xuống, khẽ gắt: “Nhìn cái gì?”
Dạ Ngưng mím môi nhìn Tiếu Vũ Hàm, cười mà không nói gì, nhìn sắc hồng nhàn nhạt từ hai má cô dần lan, trái tim đập thình thịch như chưa khi nào như thế. Cố gắng đem thân mình nghiêng về phía trước, Dạ Ngưng nhẹ hôn lên hai má Tiếu Vũ Hàm.
Mặt nóng người cũng nóng, trái tim Tiếu Vũ Hàm đập loạn nhịp, cô ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tươi cười như hoa của người trước mặt, trong mắt có phần nghi hoặc. Nàng đây là làm sao vậy? Không phải buổi sáng vẫn còn giận dỗi sao? Giờ là thế nào đây?
Nhìn bộ dáng ngượng ngùng của Tiếu Vũ Hàm, Dạ Ngưng vươn hai tay, cười cười kéo cô vào lòng. Cúi đầu hôn lên vành tai tinh tế của Tiếu Vũ Hàm, Dạ Ngưng nhẹ nhàng thổi một làn hơi ấm áp bên tai cô: “Vũ Hàm, em hiểu rồi.”
“…Hiểu cái gì…” Thanh âm Tiếu Vũ Hàm có chút run rẩy, cảm giác tê dại nơi vành tai khiến cho đầu óc cô có chút trì độn.
Dạ Ngưng cười ôm Tiếu Vũ Hà, không chút nào kinh hoảng: “Em hiểu được, hiểu được vì sao mỗi khi ở bên cô lại luôn luôn có cảm giác không được tự nhiên.”
Lòng Tiếu Vũ Hàm rung động, nhẹ giọng hỏi: “Vì sao?”
Đây cũng là vấn đề cô muốn biết, khó có được hôm nay Dạ Ngưng lại thẳng thắn trực tiếp đối mặt, kỳ thật từ rất sớm cô đã tự hỏi chính mình, vì cái gì? Vì cái gì Dạ Ngưng ở bên người khác luôn có thể lớn tiếng trò chuyện cười vui vẻ, mà khi ở bên cô lại luôn có vẻ câu nệ bất an.
Dạ Ngưng ôm chặt Tiếu Vũ Hàm, cúi đầu nhìn cô chằm chằm một hồi, chậm rãi nói: “Em vẫn không biết nên lấy thân phận gì để đối xử với cô. Quan điểm của mọi người thường tạo nên bởi ấn tượng mạnh mẽ lúc ban đầu, có lẽ ở trong lòng em, trong tiềm thức thì cô chính là giáo viên. Học sinh đối xử với giáo viên, luôn luôn là tôn trọng cùng hoặc nhiều hoặc ít kính sợ lại thêm một tia sùng bái, kỳ thật em nên sớm nghĩ thông suốt mới phải, ở trước mặt người khác coi cô là giáo sư, ở sau lưng --”
Dạ Ngưng cố ý kéo dài thanh âm không tiếp tục nói tiếp, Tiếu Vũ Hàm ngẩng đầu, nhíu mày nhìn nàng. Học ai vậy, còn biết lấp lửng thế nữa?
“Nói đi!” Kéo kéo áo Dạ Ngưng, Tiếu Vũ Hàm mím môi nhìn nàng, Dạ Ngưng bị động tác làm nũng nho nhỏ này làm cho bật cười thành tiếng, cúi đầu, một ngụm ngậm lấy vành tai nhỏ nhắn kia, dùng khoang miệng ấm áp bao lấy, nhẹ nhàng mút cắn.
“Cô nói xem?” Thanh âm khàn khàn trầm thấp mang theo một tia hương vị khêu gợi, mặt Tiếu Vũ Hàm lập tức đỏ bừng.
_Hết chương 55_
Chương 56: Tôi nguyện ý…
Dạ Ngưng vẫn cười nhìn Tiếu Vũ Hàm, bàn tay đang ôm lấy lưng cô nhẹ nhàng trượt xuống, vuốt ve lưng Tiếu Vũ Hàm.
Mặt Tiếu Vũ Hàm đỏ tươi ướt át, cắn môi nhìn Dạ Ngưng, trong đầu một mảnh hỗn loạn, cô vốn định lên tiếng ngăn cản Dạ Ngưng, nhưng tai vách mạch rừng, huống chi là Mạch Mạt cùng Linh Đang ở ngay phòng kế, nhưng khi bàn tay ấm áp của Dạ Ngưng xẹt qua lưng cô, mọi thanh âm đều biến ảo thành tiếng rên rỉ đầy bất lực.
“Được không?” Dạ Ngưng chớp mắt nhìn Tiếu Vũ Hàm, Tiếu Vũ Hàm ngẩng đầu, có chút mờ mịt nhìn nàng: “Gì cơ?”
Dạ Ngưng yêu chết được một Tiếu Vũ Hàm ngốc nghếch như vậy, không phải dáng vẻ cường thế khi đứng trên bục giảng, có chăng chỉ là nụ cười mỉm như có như không đầy mê người lại chứa nét gì đó khó hiểu khi đối diện với người ngoài, Tiếu Vũ Hàm trong lòng nàng, chính là một nữ nhân ngốc nghếch có thể vì nàng mà trả giá hết thảy.
Cô rất cô đơn, rất cô đơn, chính mình phải hết mực yêu thương người con gái này.
Dạ Ngưng dùng động tác cơ thể để đáp lại Tiếu Vũ Hàm, đem đôi môi trong trẻo mà yếu ớt như cánh hoa của cô hoàn toàn bao lấy, cắn mút, chậm rãi đợi cô bừng nở rộ. Vũ Hàm bị động đón nhận nụ hôn của nàng, mà thân thể cũng lại bị Dạ Ngưng từng chút một mở ra, hơi thở lành lạnh dồn dập phả vào mặt Dạ Ngưng, làm cho hai má vừa mới hạ sốt lại một lần nữa trở nên nóng như lửa.
“Dạ Ngưng……” Đến khi Dạ Ngưng đang hôn cổ Tiếu Vũ Hàm, bức cô phải cố ngẩng đầu lên, Tiếu Vũ Hàm liền vòng hai tay ôm chặt lấy cổ nàng, làn môi khẽ hé mở, vô lực thì thầm.
“Em ở đây.” Dạ Ngưng hôn như mưa lên trên da thịt trắng như tuyết kia, mùi hương trên người Tiếu Vũ Hàm đốt cháy từng tế bào trên người nàng. Ban đêm ở trong giấc mộng, cảnh tượng từng lặp đi lặp lại vô số lần trong đầu nay từng chút một diễn ra ngay trước mặt, tiếng rên rỉ kia, sự run rẩy ấy, làm cho Dạ Ngưng rơi vào điên cuồng.
“Vũ Hàm, em sẽ không, không bao giờ bận lòng những chuyện vụn vặt nữa.”
“Em……” Hai mắt Tiếu Vũ Hàm có chút mông lung, trên mặt nhuốm một tầng hồng nhạt đầy ngượng ngùng, hai tay đều như tự có ý thức luồn vào mái tóc Dạ Ngưng, cảm giác mềm mại nhẵn nhụi làm cho cô rung động không thôi. Mà động tác của cô hiển nhiên cũng kích thích Dạ Ngưng, tay phải ôm lấy eo Tiếu Vũ Hàm, toàn bộ thân mình lui về phía sau, đặt cô lên trên chiếc giường lớn mềm mại.
Trong nháy mắt khi thân mình chạm vào chiếc giường, Tiếu Vũ Hàm có chút bối rối, hô hấp dồn dập, tay đặt lên lưng Dạ Ngưng.
Dạ Ngưng cảm giác được sự khẩn trương của Tiếu Vũ Hàm, liền áo chế nỗi dục vọng như muốn thoát khỏi khống chế mà tràn ra, nhẫn nại hôn môi Tiếu Vũ Hàm.
Vốn Vũ Hàm và Mạch Mạt chuẩn bị đi ngủ, cho nên chỉ mặc mỗi chiếc áo ngủ mỏng manh, áo ngủ hơi trong suốt khêu gợi bị Dạ Ngưng xoa nắn đến không còn ra hình dạng gì, nhưng nàng lại chậm chạp không bỏ đi tầng chướng ngại cuối cùng này.
“Vũ Hàm, em có thể chứ?” Cho dù trong lòng vạn phần khó nhịn, nhưng Dạ Ngưng vẫn cố kiềm chế mà nhẹ giọng hỏi.
Tiếu Vũ Hàm cắn môi nhìn Dạ Ngưng, chăm chú nhìn thật lâu, sau đó nhẹ giọng nói: “Dạ Ngưng, đáp ứng tôi, vĩnh viễn cũng đừng rời xa tôi.”
Đầu óc bởi vì một câu này mà như thể nổ tung trong nháy mắt, Dạ Ngưng cúi đầu, dùng sức hôn môi Tiếu Vũ Hàm, cắn xé, mút lấy, ma sát: “Sẽ không, không bao giờ nữa, trừ khi cô không cần em trước…”
Bàn tay Tiếu Vũ Hàm đang đặt trên tay Dạ Ngưng hơi run rẩy, có được những lời này, cô không còn điều gì băn khoăn nữa, hàng mi khẽ chớp, nhìn Dạ Ngưng thật sâu, sau đó dùng sức nhắm hai mắt lại.
Chỉ cần là Dạ Ngưng muốn, cô nhất định sẽ trao đi không hề giữ lại, chỉ cần nàng không rời xa……
Chiếm được sự im lặng như tán thành của Tiếu Vũ Hàm, Dạ Ngưng cúi đầu, tựa như an ủi hôn hai bên tai cô, hai má, cổ, xương quai xanh, dần dần, nhiệt độ cơ thể hai người như bị ngọn lửa bùng cháy thiêu đốt, đến khi đôi tay run run đầy bất an của Dạ Ngưng cởi ra từng lớp áo ngủ mỏng manh như tơ của Tiếu Vũ Hàm, thời gian tựa hồ như dừng lại trong nháy mắt.
Nằm úp sấp trên người Tiếu Vũ Hàm, Dạ Ngưng si ngốc nhìn ngắm thân thể cô, mái tóc đen dài như dòng suối xõa trên đầu vai, mà Tiếu Vũ Hàm vẫn nhắm chặt hai mắt, mày nhíu chặt, cắn môi dưới, đôi chân thon dài ngượng ngùng khép kín, đôi gò bồng đảo đẫy đà trước ngực, kia điểm hồng nhạt đầy ái muội.
Da thịt trắng như tuyết, tóc dài đen như mực, mỹ nhân như ngọc, dục vọng bị áp chế hồi lâu trong khoảnh khắc này liền hoàn toàn bị đốt cháy, Dạ Ngưng nhịn không được mà cũng không muốn nhịn nữa, từng nụ hôn mạnh mẽ rơi lên bộ vị mẫn cảm kia, động tác vuốt ve trên tay cũng từ mềm nhẹ dần dần biến thành dồn dập.
“A --” Đến khi bàn tay Dạ Ngưng di chuyển đến nơi thần thánh kia, thân thể Tiếu Vũ Hàm liền cuộn lại thành một đoàn, dùng sức vòng tay ôm lấy Dạ Ngưng.
Đây cũng là lần đầu tiên của Dạ Ngưng, dù là từ trên mạng hay nghe nói thì nàng cũng hiểu được lần đầu tiên của một người con gái là thế nào, cảm giác đau như xé ấy nàng cũng chưa từng cảm thụ qua, có lẽ tựa như thể tình yêu phá kén mà thoát ra trong nháy mắt, đau đớn lại đẹp đẽ làm cho người ta quên đi hết thảy, đắm chìm vào trong đó.
“Vũ Hàm.” Dạ Ngưng vỗ về mái tóc Tiếu Vũ Hàm, từng nụ hôn tinh tế dịu dàng dừng lại bên tai cô. Thân mình Tiếu Vũ Hà lại hết sức căng thẳng, dùng sức ôm chặt nàng.
Sự mẫn cảm của cơ thể Tiếu Vũ Hàm khiến cho Dạ Ngưng chần chừ không dám tiếp tục, bàn tay cứ bồi hồi qua lại ở nơi thần bí kia, Vũ Hàm cảm giác được, đôi mắt vẫn nhắm chặt như trước, đầu nghiêng đi, hôn lên môi Dạ Ngưng.
“Tôi nguyện ý…” Thanh âm run rẩy mang theo nồng đậm thâm tình, nỗi đau đớn khi thầm mến, nỗi khổ sở khi mong ước mà không thể có, cảm giác đau đớn như khoan vào tim, ăn sâu vào tận xương khi sợ hãi sẽ đánh mất, tất cả lắng đọng lại thành một câu này.
-- Tôi nguyện ý, Dạ Ngưng, tôi nguyện ý.
Một khắc lúc ngón tay Dạ Ngưng tiến vào cơ thể Tiếu Vũ Hàm, Vũ Hàm bỗng nhiên mở to hai mắt, hàng mi khẽ chớp vô thanh vô thức mang theo hai hàng nước mắt chảy ra, theo hai má, rơi lẫn vào mái tóc.
Dạ Ngưng đau lòng nhìn Tiếu Vũ Hàm, nhẹ nhàng hôn lên hai má cô, đem những giọt nước mắt khổ sở kia nuốt từng chút một vào bụng.
Đầu ngón tay di chuyển mang ra một đóa hoa mai đỏ tươi, từng giọt nóng bỏng rơi trên tấm ga giường tuyết trắng, hồng mai đạp tuyết, đẹp đến khiến người ta phải kinh hãi.
“Em yêu cô…em yêu cô…em yêu cô…”
Giữa tình nhân những lời đó là câu thần chú tốt nhất, xoa dịu cơn đau trên người Tiếu Vũ Hàm, trong nháy mắt trái tim như bay bổng, theo động tác trên tay Dạ Ngưng, thân thể trắng như tuyết xinh đẹp kia từ chậm rãi mà dần chuyển động mạnh lên, cuối cùng là bừng nở rộ sáng lạn như cánh hoa đào…
“A --”
Nháy mắt lúc lên đến cao trào, Dạ Ngưng ôm chặt lấy Tiếu Vũ Hàm, che lại đôi môi cô, mê loạn hôn, nước mắt cũng bất giác chảy xuống.
“Nguyện đắc nhất tâm nhân, bạch thủ bất tương li.”
(Nguyện có được trái tim người, bạc đầu không chia lìa)
Một câu nói thì thầm bên tai, cùng với những giọt lệ nóng bỏng của Tiếu Vũ Hàm chảy vào trái tim Dạ Ngưng, cảm giác choáng váng trong đầu lại một lần nữa ập tới, thân thể cùng tâm lý đạt hạnh phúc mãnh liệt khiến cho Dạ Ngưng không kịp ngẫm nghĩ ý tứ những lời này, liền chui vào lòng Tiếu Vũ Hàm nặng nề ngủ thiếp đi.
Màn đêm đen như nhung, cùng với những giọt nước mắt rơi không tiếng động, cả một đêm Tiếu Vũ Hàm cũng không ngủ, chỉ nhìn Dạ Ngưng lặng yên rơi lệ.
Cô cũng không biết vì sao mình lại muốn khóc, cũng không bận tâm nhiều, để mặc cho nước mắt rơi.
Là Dạ Ngưng, từ hôm nay trở đi, từ thân thể đến trái tim của cô đều thuộc về Dạ Ngưng, bàn tay Tiếu Vũ Hàm nhẹ nhàng trượt trên gương mặt Dạ Ngưng, tham lam lưu luyến si mê nhìn nàng.
Chờ đợi từ lâu lắm, nhẫn nại lâu lắm rồi, tất cả niềm hạnh phúc này trong nháy mắt lại dường như có chút không chân thật.
Ngủ thẳng đến nửa đêm, Dạ Ngưng từ từ tỉnh lại, chậm rãi mở mắt ra, muốn nhìn dáng vẻ Vũ Hàm ngủ trông như thế nào, nhưng không ngờ, nhìn đến lại chính là cô đang thất thần nhìn mình.
“Làm sao vậy?” Dạ Ngưng có chút lo lắng nắm lấy bàn tay Tiếu Vũ Hàm đang áp lên má mình, mở to hai mắt nhìn cô: “Rất đau sao?”
Lời Dạ Ngưng nói làm cho Tiếu Vũ Hàm lập tức đỏ mặt, đau đớn âm ỉ nơi hạ thân nhắc nhở cô tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, cắn cắn môi, Tiếu Vũ Hàm nhẹ nhàng lắc đầu.
“Vậy thì là làm sao vậy?” Dạ Ngưng lo lắng, khẩn trương nhìn chằm chằm mặt Tiếu Vũ Hàm.
Tiếu Vũ Hàm không nói gì, nghiêng người, ghé sát vào lòng nàng, ngủi mùi hương quen thuộc trên người Dạ Ngưng, Tiếu Vũ Hàm nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại: “Dạ Ngưng.”
“Ừ?” Dạ Ngưng nhẹ giọng đáp lời, cúi đầu yêu thương hôn lên hai má Tiếu Vũ Hàm.
“Còn nhớ Đại học năm thứ tư năm ấy, em đi biển hát không?”
Dạ Ngưng giật mình, không thể tin được nhìn Tiếu Vũ Hàm: “Cả chuyện này mà cô cũng biết?”
Tiếu Vũ Hàm nhìn nàng cười nhẹ, nâng tay lên, véo cái miệng đang chu ra của nàng: “Không được kháng nghị, tôi đâu giống em, không tim không phổi.”
“Em không tim không phổi chỗ nào? Còn có, Vũ Hàm, cô không làm điệp viên thì thực lãng phí, á -- em sai rồi!” Xoa xoa cái eo bị nhéo, Dạ Ngưng chớp mắt ủy khuất nhìn Tiếu Vũ Hàm, nàng có nói gì sai sao? Chuyện nàng tới quán bar, trừ lão Đại ra thì không có người nào biết, Vũ Hàm chắc chắn là theo dõi nàng tới đó.
Tiếu Vũ Hàm chớp mắt cười khẽ nhìn Dạ Ngưng, biết nàng suy nghĩ gì, liền lắc đầu: “Tôi không theo dõi em, chỉ là khi đó em bận rộn thi cử, mà tôi cũng đang chuẩn bị kiểm tra chuyên ngành, mỗi ngày tối đến từ thư viện đi ra, đã thành thói quen đứng dưới lầu chờ em rồi.”
Nghe xong những lời này, thân mình Dạ Ngưng hơi run lên, vòng tay đang ôm lấy Tiếu Vũ Hàm lại siết chặt, Tiếu Vũ Hàm cảm giác được cảm xúc nàng biến hóa, liền ngẩng đầu, cười cười với nàng.
“Qua một thời gian dài tôi cũng tổng kết ra được quy luật, hai tư sáu, em sẽ đúng giờ tới thư viện đọc sách, mà ba năm bảy liền cứ đến tám giờ là sẽ đúng giờ biến mất.”
“Còn nói không theo dõi…” Dạ Ngưng nhỏ giọng lầm bầm, vẫn bị Tiếu Vũ Hàm nghe được, eo lại bị nhéo một cái. Tiếu Vũ Hàm buồn cười nhìn Dạ Ngưng, em đang ám chỉ em giận vì tôi theo dõi em? Ngẫm lại hồi ấy vì muốn tìm Dạ Ngưng xem rốt cuộc Dạ Ngưng ở đâu, cô thật ra phải chịu không ít khổ sở…
“Sau đó thì sao?” Dạ Ngưng bĩu môi nhìn Tiếu Vũ Hàm.
Tiếu Vũ Hàm trợn mắt liếc nàng một cái: “Em nói xem?”
Dạ Ngưng hừ một tiếng, nhướn mày nhìn cô: “Sau đó cô đã bị dáng vẻ phóng khoáng vĩ đại của em mê hoặc?”
“Lắm điều.” Tiếu Vũ Hàm nhéo nhéo má Dạ Ngưng, Dạ Ngưng kéo kéo tay cô, bất mãn nhìn cô: “Nói đi ~”
Tiếu Vũ Hàm nhìn nàng cười cười, nhẹ giọng nói: “Lần đầu tiên tôi nhìn thấy em hát, là đúng ngày sinh nhật tôi. Ngày đó em ở trên đài, tóc uốn xoăn, ôm đàn ghi-ta, nhắm mắt hát bài [Tôi nguyện ý vì em]. Còn nhớ không?” Tiếu Vũ Hàm không chắc chắn nhìn Dạ Ngưng, đối với trí nhớ của người này, cô thực không tin tưởng.
Dạ Ngưng ngẫm nghĩ thật lâu, rồi mạnh mẽ gật đầu: “À, nhớ rồi, là ngày đó?! Cô ở dưới sân khấu?”
Dạ Ngưng có chút kích động giữ chặt cánh tay Tiếu Vũ Hàm, trời ạ, Vũ Hàm dĩ nhiên lại chứng kiến, ngày đó nàng nhưng lại bị một cô bé ở dưới đài cưỡng hôn!!! Bởi vì quá kích động, Dạ Ngưng không điều chỉnh được độ mạnh yếu nên tay bị trượt trên làn da nhẵn nhụi kia, trực tiếp áp lên ngực Tiếu Vũ Hàm.
Chương 57: Giặt ga trải giường…
Oái……
Nhìn móng vuốt mình đang đặt trên ngực Tiếu Vũ Hàm, Dạ Ngưng đỏ mặt, cúi đầu, sợ hãi nhìn cô, vẻ sợ hãi trên khuôn mặt kia không cần nói cũng biết, nhưng mà bàn tay xấu xa lại vẫn cố tình đặt trên bộ ngực căng tròn như cũ không chịu rời đi. Mặt Tiếu Vũ Hàm đỏ lên căm tức trừng Dạ Ngưng, ba giây sau, tóm lấy tay Dạ Ngưng, đè lại cánh tay nàng, cắn một cái thật mạnh lên vai.
Đau quá a……
Nước mắt Dạ Ngưng nhanh chóng ứa ra, rưng rưng lệ nhìn Tiếu Vũ Hàm.
“Chết tiệt!” Nhìn dấu răng rõ ràng nổi bật trên đầu vai tuyết trắng, Tiếu Vũ Hàm giận dữ rủa thầm, vẻ mặt vẫn còn chưa hết giận.
Dạ Ngưng nhìn dấu răng sưng tím, phải hít một hơi khí lạnh. Không đùa chứ?
“Sao hả? Em có ý kiến?” Tiếu Vũ Hàm trừng mắt với Dạ Ngưng.
Dạ Ngưng vội vàng lắc đầu: “Em đâu dám!”
“Hừ.” Tiếu Vũ Hàm hừ một tiếng, Dạ Ngưng ủy khuất nhìn bả vai mình, thầm thở dài, có thấy không, thấy không, Vũ Hàm chính là cái loại khi không theo đuổi được thì coi như hoa mà nâng niu, đến khi đoạt được vào tay rồi thì lại coi như quả sầu riêng mà nhìn, ôi.
Lắc lắc cánh tay, Dạ Ngưng nhỏ giọng hỏi: “Vậy thì, tiếp tục nói…Em hát thế nào lại hấp dẫn cô?”
Tiếu Vũ Hàm nhìn nàng, nhớ tới bộ dáng Dạ Ngưng lúc ấy, cười cười: “Cũng không coi như hấp dẫn, chỉ là tiếng ca ấy tiến vào lòng tôi, huống chi lúc ấy em đang ở thời kỳ trưởng thành, rất thích giả bộ lạnh lùng, dáng vẻ cầm mic nhắm mắt lại cất tiếng hát làm cho tôi có một ý tưởng.”
Dạ Ngưng trừng mắt nhìn Tiếu Vũ Hàm, ý tưởng? Ý tưởng gì chứ?
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian